Phó Như Hối đã nói rằng khoảng chín giờ người giao đàn sẽ đến, Sở Dung chuẩn bị sẵn máy quay để ghi lại vẻ mặt thất vọng của Phó Như Hấi. Tuy nhiên, khi cây đàn piano lớn được cẩn thận mang vào phòng khách, người đầu tiên không thể cử động được lại là Sở Dung. Trong tay cô vẫn câm điện thoại, người giao đàn và Phó Như Hối đang nói chuyện nhưng cô không nghe rõ. Sở Dung hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ đẹp cổ điển và tinh xảo của cây đàn piano, một người chưa từng chạm vào piano trước đây, bỗng dưng muốn chơi một bản nhạc ngay lập tức.
Phó Niên và Phó Dư tay trong tay đi quanh cây đàn piano vài vòng. Hai cậu bé còn chưa đủ cao để chạm vào phím đàn, thể hiện sự ngạc nhiên và tò mò một cách tự nhiên trước "quái vật" khổng lồ này, liên tục thốt lên những lời kinh ngạc. "Đẹp quái! Anh thấy thế nào?” "Ừ, anh cũng thấy đẹp."
"Mình chơi nó như thế nào nhỉ?" "Cái này không phải để chơi đùa, đây là một nhạc cụ.
"Anh ơi, nhạc cụ là cái gì thế?” .. Đó là thứ mà trước kia ba đã mời giáo viên đến dạy cho em nhưng em không muốn học.
"Nhưng cái đó không to bằng cái này!"
"Có thể vì cái này dành cho người lớn chơi, còn cái của em là cho trẻ em."
"Vậy khi em lớn lên em có thể chơi cái này không?”
Phó Niên do dự trả lời: "Nhưng sau lần em khóc lóc không muốn học, ba không có ý định tìm giáo viên cho em nữa."
Phó Dư cảm thấy mất mát về cơ hội học đàn piano tuyệt đẹp, đau khổ ôm lấy ngực: "Anh, em muốn học cái này." Phó Niên thản nhiên đáp: "Đừng chỉ thích là làm."
Hai đứa trẻ hồn nhiên bàn tán, trong khi Sở Dung như không nghe thấy gì.
Lúc này, giọng nói của Phó Như Hối kéo Sở Dung ra khỏi trạng thái mê man: "Phải, đó là vợ tôi."
Sở Dung bị gọi tên, bản năng nhìn vê phía Phó Như Hối.
Bên cạnh Phó Như Hối là một chàng trai cao khoảng một mét bảy, đây là người giao đàn từ cửa hàng nhạc cụ.
Vừa rồi Phó Như Hối đang trò chuyện với anh ta, có lẽ đã nhắc đến Sở Dung.
Người giao đàn piano nhìn Sở Dung, cô mỉm cười kịp thời. Anh ta mặc một bộ jumpsuit dạng yếm, đi đôi bốt Martin đen, tay khoanh lại, không kiêng nể mà đánh giá cô từ trên xuống.
"Không đẹp bằng bạn gái cũ của anh." Sau một lúc quan sát, người thanh niên đội mũ lưỡi trai nói một cách lạnh lùng. Sở Dung vừa chuẩn bị lên tiếng giới thiệu bản thân: “...'
Phó Như Hối nhíu mày nói: "Phí Úc, nói bậy bạ gì đó."
Em nói thật mà. Chàng trai kiêu ngạo, không phục trời không phục đất.
"Anh cậu có biết cậu bất lịch sự như vậy không?" Phó Như Hối đánh rắn phải đánh bảy tấc, nhàn nhạt nói ra một câu khiến chàng trai tái mét mặt mày.
Có vẻ như từ Anh đã đâm trúng vào điểm yếu của Phí Úc, cậu ta ngậm miệng, quay đầu sang một bên... Bộ dáng trồng vẫn cực kỳ không phục. Sở Dung thấy cậu ta còn nhỏ, quyết định không tính toán, giữ thái độ nhã nhặn của một người lớn, không chấp nhặt với em trai nhỏ. Cô cười híp mắt, tiến lại gân Phó Như Hối và vòng tay quanh cậu, giọng ngọt ngào trách móc: "Này chồng yêu, anh còn giấu em chuyện có bạn gái cũ nữa hả? Em chưa biết điều này, tại sao anh không kể cho em nghe nhỉ?" Thật vậy, cô đã làm điều trái với lương tâm.
Cho dù Phí Úc này có nhỏ thì cũng không nhỏ bằng Phó Niên với Phó Dư, rõ ràng là bạn của Phó Như Hối nhưng vẫn nói những lời không đúng mực như vậy, cô rất khó chịu. Cô lại chẳng phải thánh nhân, tốt xấu gì cô cũng là vợ hiện tại của Phó Như Hối, vậy mà Phí Úc lại ở trước mặt cô nói cô không đẹp bằng bạn gái cũ.
Đừng để EQ thấp như thế chứ. Phó Như Hối rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn, tinh tế của Sở Dung ôm lấy khuỷu tay mình, không nhịn được mà mỉm cười thâm kín, cả người cũng toát lên vẻ vui sướng: "Không có bạn gái cũ đâu, những gì anh nói khi hẹn hò đều là sự thật."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo